Những Gì Đã Qua Em Sẽ Để Dành Suốt Đời, Để Dành Lyrics

AT - tháng bảy mưa ngâu, tôi quay trở về quán cũ vào 1 trong các buổi chiều giao mùa. Hôm qua, Huế mưa. Cơn mưa trước tiên cho ra dáng là mưa, chứ không hề lắc rắc vài ba hột đến vui như các lần trước đây nữa.


Xn
IKmul.jpg" alt="*">Phóng to
Minh họa: La Nguyễn Quốc Vinh

Quán cũ lúc này vắng khách. Tôi điện thoại tư vấn là tiệm cũ vì nơi ấy, lần thứ nhất tôi “hẹn hò” cùng với anh. Quán nằm bên bờ sông, bao gồm một cây sung cổ thụ vươn nhánh ra ngoài sông, có một dãy tre lồ ô, mấy lớp bụi tre gai để lưu lại đất… và có rất nhiều cây khế - sệt trưng trong phòng vườn ven sông. Ban đêm, nhìn ngược lên xa xa đang thấy cầu Trường Tiền, nhìn đối lập bên kia sông vẫn thấy ánh năng lượng điện mờ mờ ảo ảo hắt ra từ mọi mái nhà mặt Cồn Hến. Ngày xưa, tôi thích đến quán này, vì đấy là quán độc nhất vô nhị ở Huế cơ mà tôi biết mở nhạc Trịnh, cứ mười bài bác hát thì trong đó có bảy bài xích của Trịnh, tía bài còn lại sẽ là Ngô Thụy Miên, từ Công Phụng, tốt thỉnh phảng phất là Phú Quang. Cửa hàng thường đông đúc từ sáng tới tối, bởi không gian thoáng đãng, non mẻ, nhạc hay, cafe ngon và rẻ. Để có thỉnh thoảng tôi nghĩ, fan Huế cũng rất biết hưởng thụ, tuy vậy cách hưởng thụ của họ khôn cùng đời thường.

Tôi quen anh cũng vì ái mộ nhạc Trịnh. Tôi cũng ko nhớ cơ duyên đó như vậy nào. Có thể một phần cũng bởi vì sự phát triển của khoa học kỹ thuật, của technology thông tin, kéo gần như “thân phận” từ quả đât ảo, bước qua màn hình hiển thị máy vi tính và ngồi trước khía cạnh nhau. Đến giờ, tôi vẫn tiếp tục đau đáu thắc mắc “Liệu không tồn tại Internet thì cửa hàng chúng tôi có duyên để xích lại ngay sát nhau được không?” và tôi chưa tìm thấy câu trả lời. Thỉnh phảng phất tôi nhảy cười vày cái ý nghĩ ấy. Ừ, chắc hẳn rằng cái sự nghiệp “toàn cầu hóa” đang bắc cầu cho bọn chúng tôi. Trái đất hóa nhiều lúc lại nối nhịp cho đều điều nhỏ dại bé như vậy, không hẳn là thế giới phẳng hay chiếc Lexus cùng cây Oliu, cơ mà nói đối chọi giản, truyền thống hơn là… có duyên cùng với nhau.

Tôi sẽ bảo tôi cùng anh bao gồm duyên cùng với nhau nhờ nhạc Trịnh. Chẳng hiểu thời trước thế nào, chiếc thời tôi new ngồi mài quần bên trên giảng đường đại học được một, nhì năm, bắt đầu chỉ chừng ấy tuổi, tôi nghe nhạc Trịnh, nghe mải miết trù trừ chán. Một trong những bài tôi mê thích thời ấy là Em đi vứt lại con đường. Cùng anh, xuất hiện trong cuộc đời tôi cũng bởi vì bài hát ấy. Một ngày mưa tháng bảy, đang lang thang trên quả đât ảo thì tôi lạc vào blog anh. Thấy câu status “Em đi bỏ lại con đường, bờ xa cỏ dại vô hay nhớ em”. Chẳng hiểu khi đó tôi nghĩ về gì trong đầu, dancing vào comment một câu sến rền “Chỉ là vô thường xuyên nhớ em thôi nhé! Còn thông thường thì… đừng nhớ” rồi cười cợt “hehe” một phương pháp khó hiểu. Nạm đấy, cơ duyên để cửa hàng chúng tôi quen nhau là như thế. Để đến hiện giờ đôi khi cả hai đứa thuộc nghe lại bài hát ấy và mặc dù không nói ra tuy vậy cả hai phần đông đang nghĩ về về số đông ngày xa xưa.

Bạn đang xem: Những gì đã qua em sẽ để dành suốt đời

Sau từng nào lần thì thầm qua lại bên trên blog, công ty chúng tôi hẹn gặp gỡ nhau. Tất nhiên là tới mẫu quán tiếp tục mở nhạc Trịnh ấy. Một điều bất ngờ là anh cùng tôi trước đó đã đến quán này không hề ít lần. Nhưng công ty chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau. Công ty chúng tôi không tất cả cái duyên va nhau dòng độp ngay thân đời thật. Và hoàn toàn có thể do thời gian ấy, trong lòng tôi đang dành chỗ cho người khác bắt buộc tôi chẳng thảnh thơi để lưu ý những fan xung xung quanh tôi nữa.

Vậy là công ty chúng tôi quen nhau, quen nhau theo tức là quen biết, chứ chưa phải theo nghĩa yêu thương đương. Thời hạn ấy, chàng trai mà tôi hứa chờ đợi đang sinh hoạt xa tít tắp. Tôi lại sở hữu thói quen thuộc đặt các mối tình dục trong trạng thái cân nặng bằng, nạm nên, tôi với anh coi nhau như chúng ta bè, bạn bè mà không một ai để tình cảm ấy đi xa hơn. Nên nói rằng shop chúng tôi nói chuyện cùng với nhau khôn cùng hợp, cứ một tuần lễ ba lần, có khi còn nhiều hơn. Bao giờ nghe cái điện thoại cung cấp tin nhắn, xuất hiện thấy chiếc tin “Em, buổi tối nay bao gồm nhã hứng uống coffe không em?” thì y như rằng tối đó bọn chúng tôi gặp mặt nhau. Một điều thú vị mà lại cả hai cùng lưu ý là những mẩu chuyện thao thao bất xuất xắc của shop chúng tôi làm bọn chúng tôi lúc nào cũng là người cuối cùng rời ngoài quán. Khi nào cũng thế. Cho đến bây giờ, nghĩ về lại, tôi cũng không nhớ mình đã thì thầm gì cơ mà ngồi lâu mang lại vậy!

Một lần tôi nói về anh chàng mà tôi đợi đợi, sẽ ở phương pháp xa tôi hơn một ngàn cây số ấy thì biết được rằng họ là các bạn của nhau trong một hội gì đó mà tôi ko rõ. Nói chung là hai người có quen nhau. Khi đó tôi thấy vui vị điều đó, bởi ít nhất cũng có thể có một tín đồ nào đó là bạn chung thân hai bọn chúng tôi. Tôi cũng đã thủ thỉ về anh cho anh chàng của tôi biết, nói về việc cửa hàng chúng tôi quen nhau như vậy nào, thường xuyên đi cà phê thủ thỉ ra có tác dụng sao. Và… thiệt bất ngờ, chiếc câu mà tôi cảm nhận từ chàng trai người yêu thương xa xôi của mình là “Anh thấy em và Sang siêu hợp nhau”. Cơ hội ấy, tôi chẳng biết bắt buộc vui tuyệt buồn. Tôi cũng chẳng hiểu vày sao người này lại nói cùng với tôi như vậy. Trong đầu tôi không lúc như thế nào nghĩ vẫn thôi chờ đợi anh. Chờ đợi ngày tôi ra trường, và công ty chúng tôi sẽ cùng cả nhà như đã có lần mơ ước.

Thời gian cứ cụ lẳng yên ổn trôi qua. Tôi và anh vẫn thỉnh thoảng gặp mặt nhau, vẫn nói về nhạc Trịnh, vẫn những mẩu truyện không đầu ko cuối. Tôi và anh trở nên thân thiện hơn. Và gồm một lần nào đó trong muôn vạn lần của suy nghĩ, tôi đã ước gì anh là tình nhân của tôi thì xuất sắc biết mấy. Nhưng, tôi không chất nhận được mình được vượt qua cái giới hạn ấy, rằng tôi đang xuất hiện người yêu, người yêu tôi vẫn ở xa, và mặc dù không thể biết được anh ấy đang sống ở vị trí xa ấy như vậy nào, ko thể sát cánh sát cánh, chia sẻ vui bi ai thì tôi vẫn sẽ dán mác “có người yêu” cùng tất nhiên, loại mác chính là rào cản để tôi không thể bao gồm tình cảm với anh được. Vậy đấy, tôi tạo nên mình một khoảng cách nhất định cùng với anh. Và shop chúng tôi chỉ tạm dừng ở đó.

Anh đại trượng phu mà tôi chờ đợi mỗi năm cũng trở lại viếng thăm tôi vài lần, hay thường là đầu năm mới và phần nhiều chuyến công tác. Tuy nhiên một điều kỳ lạ kỳ là chưa bao giờ chúng tôi đi uống cà phê ba người, mặc dù hai fan họ đã có lần là đồng đội của nhau. Tôi cũng không hiểu nhiều vì sao chưa từng tôi gửi ra ý kiến ấy. Các lúc tôi gồm chuyện ko vui, người lân cận tôi không phải là người yêu mà là anh. Gần như lúc đi uống cà phê, trời tình cờ đổ mưa, tôi có cái tính lạ lùng là không yêu thích mặc áo mưa thì chắc chắn sẽ có bạn ướt thuộc tôi, không có bất kì ai khác mà chính là anh. Hầu hết lúc gia đình tôi có chuyện buồn, anh nhắn tin hỏi: “Có đi loanh xung quanh không? Anh lên chở đi”. Tôi bảo: “Không, anh lên ngồi đây chơi cũng được”. Rứa là mấy phút sau vẫn thấy anh quanh đó ngõ. Các lúc, tôi cũng không biết so với anh, tôi là ai cơ mà được ưu tiên nhiều cho vậy? không lẽ vượt lên cái số lượng giới hạn mà tôi tự tạo ra giữa anh và tôi, kia là tình cảm mà anh dành cho tôi, không phải giành cho một người bạn, một tín đồ em gái mà là tình yêu giành cho một cô gái, dẫu biết rằng, cô bé xíu đó đã có bạn để hóng đợi, dù là chờ đón trong vô vọng với mòn mỏi?

Cuối cùng tình nhân tôi cũng nói lời chia tay, không muốn tôi tiếp tục chờ đợi nữa. Nguyên nhân là gì thì bao gồm cả ngàn, cả vạn lý do. Mà lại chẳng có lý do nào tương quan đến anh. Vày người đó cũng hiểu, mối quan hệ giữa anh với tôi là trọn vẹn trong sáng. Tôi đã từng ước giá bán như anh là tình nhân tôi, cùng tôi cũng cảm xúc tình cảm mà anh dành cho tôi như thể dành cho tất cả những người yêu thì tôi vẫn chẳng thể nào chào đón được. Tôi cứ giả vờ như không biết để cảm xúc thoải mái. Tôi phân tách tay bạn yêu… với chẳng liệu có còn gì khác tốt đẹp trong nhau để mà nhớ, mà giữ. Tôi ném hết hầu hết thứ xuống sông Hương. Khổ nỗi, sông mùi hương cứ dùng dằng mãi chẳng đổ ngay ra biển. Với tôi cũng ném hết đông đảo thứ tương quan đến anh. Chúng tôi chẳng có tác dụng đau lòng nhau, mà lại chẳng đọc vì vì sao gì tôi không muốn nhận sự quan liêu tâm, chăm lo của anh nữa. Chúng tôi cắt đứt liên lạc, hết nhắn tin, hết cà phê, hết chạm mặt gỡ…

Không còn điều gì khác cả. Phần đa tổn thương vị trí trái tim của một đứa lần trước tiên biết nhức về những thực sự quá ư là phũ phàng đã tạo ra một mẫu vỏ ốc chắc hẳn chắn. Tôi vẫn chui tọt vào đó. Tôi trở phải bất cần, không còn tin vào đồ vật gi gọi là tình yêu cùng coi thường bọn ông. Khoảng thời gian ấy tôi sẵn sàng làm khóa luận để xuất sắc nghiệp. Đó là 1 trong giai đoạn nhiều khó khăn. Ngày xuất sắc nghiệp, thấy được những bó hoa chúc mừng đẹp bùng cháy mà phần đa người đang yêu trao mang lại nhau, rồi người thân, bạn bè, các cái nắm tay siết chặt, tôi lại thấy nao nao buồn, vày trước kia tôi đã có lần nghĩ tối thiểu tôi sẽ sở hữu được anh. Nhưng, cuối cùng vì đồ vật gi mà tôi lẻ loi như thế, tôi cũng không nên biết rõ.

Người ta nói rằng “Thế giới này nhỏ dại lắm, chỉ việc xoay người một cái thì bạn không ngờ bản thân sẽ gặp mặt được ai. Nhưng trái đất này cũng khủng lắm, chỉ cần quay sườn lưng bước đi là đang chẳng khi nào gặp lại...”. Thời hạn đó, thỉnh thoảng rất nhiều lúc ra đi đường, tôi cũng cố tìm một dáng hình thân quen quen, vị Huế bé dại lắm, con đường Huế cũng bé dại nữa. Tuy nhiên đường Huế dài. Tôi cứ đi mải miết và chẳng lúc nào tôi kiếm tìm thấy. Gồm có đêm mưa, chạy xe một mình, qua ngõ bên anh, tôi cũng rốn chạy thật chậm, giúp thấy mình bao gồm vô tình chạm mặt nhau không, nhưng toàn bộ đều vô vọng. Số điện thoại anh, tôi đang nhớ như in trong đầu cơ mà chưa khi nào đủ anh dũng để nhấc đồ vật gọi, tôi vẫn soạn lần khần bao nhiêu tin nhắn để rồi chưa kịp nhấn phím send thì vẫn nhấn phím delete. Chũm đấy. Phần nhiều thứ cứ trôi qua từng ngày, từng ngày như thế.

Tôi đi làm, cách ra được dòng mớ bè lũ nhầy của kẻ thất tình, của kẻ mất niềm tin vào tình yêu. Tôi lại kiếm tìm thấy tình yêu. Đấy chính là yêu bạn dạng thân mình. Tôi biến đổi và cũng không giống trước rất nhiều. Tôi cứ nghĩ trong đầu rằng “Cần gì phải phụ thuộc vào một ai đó, không tồn tại ai bên cạnh nhắc nhở, chăm lo thì mình cứ hãy làm điều ấy cho mình”. Cùng tôi đã làm như thế, tôi yêu thiết yếu tôi những hơn, tôi chăm sóc mình các hơn…

Hẳn những chuyện sẽ hoàn thành ở đó, phần nhiều gì đang qua tôi vẫn để dành suốt đời. Nếu như như không có sinh nhật anh. Mà cuộc sống thì làm gì có chỗ cho phần đa “nếu như, giá mà” tồn tại. Thời gian đó, tôi vẫn nhớ anh, tôi nhớ rất nhiều kỷ niệm xinh xắn mà shop chúng tôi có. Mọi lúc ngồi một mình, nghe nhạc Trịnh tôi lại cầu được như ngày xưa, được cùng anh bàn bạc về lời bài bác hát, được nghe anh nói về tiểu truyện của bài xích hát, hay hầu hết thứ linh ta lăng loàn khác. Nhưng, tôi không có một lý do gì để điện thoại tư vấn cho anh, nhắn tin mang lại anh cả. Số đông thứ vẫn khác xưa, ngày xưa thì buộc phải gì gồm lý do. Còn bây giờ, nhất quyết phải nên một lý do. Và nguyên nhân của tôi là… chúc mừng sinh nhật anh. Vậy là ngay sát cả năm tiếp theo ngày tôi chấm dứt mọi thứ, tôi chỉ đủ quả cảm nhắn tin đến anh vào cơ hội sinh nhật anh. Và, tôi lại nghe được câu thân quen “Khi nào gồm nhã hứng thì uống coffe nhé!”.

Một tuần sau sinh nhật anh, điện thoại cảm ứng tôi bao gồm tin nhắn. Anh mời tôi uống cà phê. Lần trước tiên sau gần một năm không gặp, cửa hàng chúng tôi lại ngồi đối lập nhau trong quán coffe và nghe nhạc Trịnh. Tất nhiên, giờ đông đảo thứ đã khác. Tôi đã khác trước nhiều, anh cũng vậy. Nhưng, những câu chuyện của chúng tôi thì chẳng gồm điểm dừng. Phần đa ngày sau đó, công ty chúng tôi lại trở về như ngày xưa, chẳng gồm gì núm đổi. Điều biến đổi là tôi không hề dán mác “có fan yêu” nữa. Tôi cũng chẳng còn là một trong cô sinh viên, ngày ngày đi học nữa. Tôi vẫn lớn, đang khác… với anh cũng hiểu điều đó.

Rồi vật gì đến cũng đã đến, vào trong 1 ngày mưa ngâu tháng bảy, tôi nhận ra lời tỏ tình của anh. Anh bảo rằng, trải qua bao nhiêu chuyện tuy vậy anh vẫn yêu thương tôi, vẫn dành tình yêu cho tôi chu toàn như lần đầu. Anh bảo đồ vật gi đã qua thì hãy cho qua. Cuộc đời cũng cần vài lần “để gió cuốn đi” mới tìm thấy niềm hạnh phúc thật sự. Tôi tưởng ngàng và ngần ngừ mình nên như vậy nào. Tôi bảo anh cho tôi thời gian. Rồi qua bao nhiêu lâu lưu ý đến tôi cũng ko nhớ, tôi vẫn ko thể đồng ý được cảm tình mà anh dành riêng cho tôi. Tôi đã ráng gắng, hơn một lần thử cách qua chiếc rào cản nhưng tôi tự dựng lên trong lòng mình, cơ mà tôi ko tài nào khiêu vũ qua được. Anh ngóng đợi, còn tôi cứ yên ổn lặng. Tôi không im re sao được khi tôi lừng chừng mình còn đủ gan góc để yêu thương anh tuyệt không? Tôi bối rối, tôi phân vân. Tôi nghĩ, có bao giờ với tôi, anh như một kiến thức không? do ngay chủ yếu lúc ấy, tôi vẫn không thể hiểu rõ được tình cảm của mình.

Xem thêm: Bôi Kem Chống Nắng 2 Lần 1 Ngày, Nên Bôi Kem Chống Nắng Mấy Lần Trong Ngày

Anh có đôi tay rất đẹp. Đó là vấn đề mà tôi đã nói cùng với anh không ít lần. Nhưng chưa bao giờ tôi vắt lấy đôi bàn tay ấy. Gồm thể, bàn tay ấy vượt đẹp so với tôi, buộc phải tôi chỉ dám để ngắm nhưng mà thôi. Shop chúng tôi vẫn cùng mọi người trong nhà nhưng ko có ngẫu nhiên một danh phận làm sao ràng buộc. Anh đồng ý chúng tôi vẫn là anh em cho đến khi tôi bao gồm câu trả lời. Rồi một buổi cà phê nào đó, anh kể mang đến tôi nghe về một cô gái, cô ấy có tình cảm cùng với anh và sẵn sàng chuẩn bị trở về trường hợp anh hứa hẹn hẹn. Tôi nghe với thấy tức giận trong lòng, tôi suy nghĩ bàn tay đẹp mắt của anh, một ngày nào đó, chưa phải để dành cho tôi, để thay tay tôi đi cho đến khi hết cuộc đời, mà lại là của tín đồ khác, sẽ cố gắng tay bạn khác. Rồi anh sẽ không còn thuộc về tôi như hiện giờ nữa… ngay khi ấy, tôi hiểu rõ rằng tôi yêu thương anh, và tôi đã bao gồm câu trả lời.

Lw
ZVe1A.jpg" alt="*">Phóng to

Đó là các lần họ cùng nhau nắm tay bên trên phố. Là số đông lần ước ao lại được chạm chán nhau cuối cùng ngày hò hẹn. Là ngày trang bị Bảy và công ty Nhật, tất cả hơi ấm anh mỗi lúc tỉnh giấc vào buổi sáng sớm một ngày vào cuối tuần rảnh rỗi...


Trước khi họ gặp nhau, cả nhì vẫn còn là một những trái tim cô độc trong hàng vạn trái tim cô độc giữa lòng tp sài gòn tấp nập. Cô không hề nhớ, thời gian ấy gồm từng tủi thân xuất xắc không? Chỉ lúc vô tình một ngày, họ kiếm tìm thấy nhau. Tình yêu như một vòng tròn, và những người yêu thương nhau sẽ dừng tại một điểm trên vòng tròn ấy. Và cuộc sống vẫn là những vòng quay tiếp nối. Tình yêu không phải là thứ xa lạ với cô. Lễ giáng sinh năm đó, anh đứng đợi cô dưới trời mùa Đông. Vội vã nắm lấy tay cô. Thế là cô không còn là một trái tim đơn độc. Không lâu sau, họ ngủ cùng nhau trong một căn phòng nhìn xuống sông thành phố sài gòn của anh.
Đó là những lần họ cùng mọi người trong nhà nắm tay bên trên phố. Là những lần ao ước lại được gặp nhau sau cuối ngày hò hẹn. Là ngày thứ Bảy và Chủ Nhật, tất cả hơi ấm anh mỗi khi tỉnh giấc vào buổi sáng một ngày cuối tuần rãnh rỗi, tốt những lần anh cùng cô lảm nhảm với nhau vài câu chuyện ko đầu ko cuối, để rồi cả hai bất chợt cười khì, an ninh ngắm nhìn nhau trong căn phòng rộng lớn.
Để mỗi sáng sủa thứ Hai, anh bảo "Anh đi nhé !" dịp chuẩn bị ra về. Cô sẽ lại cười. "Anh đi cẩn thận nhé !"... Cô đứng dựa vào thành bếp, nhâm nhi bóc café vừa pha. Mùi café hoà vào làn không gian toả khắp căn phòng khi anh rời cửa bước đi. Hôm qua, anh mặc chiếc áo dạ màu nâu đất. Chú ý anh thật hiền. Cuộc sống là những nối tiếp giản dị. Rất giản dị. Deli nhảy tót lên bàn, đứng dụi đầu vào lưng cô. Cô đặt tách café rồi bế thốc nó trên tay.
*

Họ chưa một lần tỏ tình với nhau, nhưng những cái nắm tay, mẫu ôm hôn, những đêm cả nhị hoà vào với nhau đều đến thật tự nhiên, như thể giữa họ gồm một chất xúc tác hiệu quả để gắn kết hai con người đã từng thấy bản thân đơn độc. Trước khi 24 tuổi, cô luôn luôn tự đặt đến bản thân thừa nhiều câu hỏi. Về những nồng nàn, ngọt ngào, về một trái tim mãnh liệt yêu thương thương, về những mối tình đã qua, đều lần lượt vơi đi. Với khi cô gặp anh. Cô luôn luôn tự hỏi mình: “Sẽ còn lại gì yêu thương anh?”. Anh là một người lạ trong đời cô hoàn hảo. Anh chu đáo, ân cần, và xong tốt mục đích của một người tình hoàn hảo. Cô mãn nguyện về mọi chuyện. Nhiều lúc, cô cảm thấy mọi thứ gần như là vượt đủ. Một người tình. Không hẹn ước. Không khẳng định nhiều về mối quan tiền hệ giữa cô và anh. Trái tim đã không hề như một đại dương thênh thang. Cô chỉ hy vọng mọi thứ trôi qua thật chậm, thật chậm như khi nằm nhìn anh, để cảm giác cô đơn không thể giãy giụa nữa.
Nhưng rồi một ngày. Vào năm 24 tuổi. Cô nằm đó, thấy tim bản thân bắt đầu vụn vỡ. Khi bắt đầu suy nghĩ về mọi thứ giữa cô với anh. Cô nhận ra rằng. Tình cảm giữa họ bao gồm một sự khác biệt thừa lớn. Như một đại dương thênh thang không tồn tại điểm dừng. Giống như việc lúc bạn thấy một người cô đơn đang đi tuy vậy song với bạn trên cùng một con đường của cuộc đời buồn rầu này. Bất giác cả hai tìm thấy nhau. Cơ hội ấy bạn cảm thấy, mình gồm thể thuộc san sẻ ngay nỗi cô đơn sau cái ôm với một người hoàn toàn xa lạ. Ko đòi hỏi ở họ quá nhiều. Chỉ san sẻ mang đến nhau. Như một sự ngẫu nhiên đầy lô-gic.
*

Và với anh cũng vậy. Giữa cô cùng anh, đều có trong mình một sự cô đơn riêng biệt biệt. Tựa hồ như người đàn ông nhưng cô nghĩ sẽ ngự trị trong trái tim mình. Có thể cùng cô sống trọn một cuộc đời. Bỗng chảy biến như chưa hề tồn tại. Cô chỉ còn một mình và trọn vẹn cô độc. Căn phòng hôm nay thật rộng lớn. Những người cô đơn luôn sợ cảm giác rộng lớn. Cô không còn nhớ, mình đã gọi thương hiệu những cảm xúc đi qua trong trái tim thế nào. Đã có lúc nó nhẹ như mây. Nhưng tất thảy đều đã đi qua.
Tám giờ sáng. Giống như tám giờ sáng của những ngày trước. Cô nằm bên trên chiếc giường cạnh cửa sổ. Cô khẽ đưa bàn tay nhỏ nhắn của bản thân lên cao, ngắm quan sát đôi tay gầy trong nắng. Nắng buổi sáng dịp nào cũng thật nhẹ. Cùng trong lòng lúc này cũng thật nhẹ. Giống như hiện tại thời điểm này. Cô (lại) trở thành một người phụ nữ đơn độc. Với trái tim đã từng tất cả một lỗ trống hoác bao la. Cô luôn hy vọng, bản thân đủ dũng khí để vứt bỏ mọi thứ. Ở một góc phòng, radio cứ miệt mài rên rỉ một bài ca về một câu chuyện tình viết dở. Cô khe khẽ hát theo.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *