Nguyễn Bình Phương Truyện ngắn và tản văn
Về Quái
Chuyện bịa tạc
Chị em Nhiêu, Quỳnh nọ Quỳnh kia và nhỏ mèo tam thể"Bướm đêm" đọc giữa mưa
spectrum
Đặng Thơ Thơ: Đi tìm bạn dạng kinh thánh cuối
Đinh Linh, Nhạc Tây
Đỗ Lê Anh Đào, chiến lược của một lăng xê bơm cấy cu
Nhà văn Nguyễn Viện tại sử dụng Gòn, 2005 Ảnh: Cổ Ngư |
… Chưa lúc nào nhà văn nước ta có các điều kiện thuận tiện như bây chừ để bao gồm tác phẩm lớn. Bối cảnh xã hội đa dạng chủng loại bày cỗ sẵn cho phần nhiều ai biết đón nhận, dĩ nhiên với điều kiện tiên quyết là anh ko hèn. Với tôi, tôi cảm thấy một giải pháp chân thành rằng mình vẫn đứng đúng “điểm rơi” của kế hoạch sử. Thế cho nên tôi đã viết mài miệt mê mải, viết tưởng như không bao giờ hết, viết ngấu nghiến, viết như sợ hãi không còn cơ hội nào khác... … Tôi cũng không chắc thi ca liệu có phải là chất kết dính trong văn của tôi không. Cơ mà tôi có thể nói, hóa học kết dính mà lại tôi nhìn thấy trong khi viết là cái tương ngộ ngay lập tức trong bạn dạng thân chữ nghĩa. Tôi viết không nên chuyển mạch bởi một câu văn hay một liên từ. Tôi nhận thấy trong chữ này còn có chữ kia. Chữ nghĩa ẩn núp trong nhau với tôi bắt nó mở ra theo một liên tưởng tiếp liền và bất chợt, khiến cho cái nhiều tầng của chữ nghĩa…(Nguyễn Viện trả lời chất vấn của Pierre Bùi)
Nguyễn Viện
ÐI.COMPhần 1Một nửa trái khu đất bị bao che trong bóng buổi tối sợ hãi. Từng ngày lại có một lời đồn thổi mới về sự lộ diện của “ÐI.COM.“ Dù chưa ai dám khẳng định là mình đã thấy “ÐI.COM”, nhưng tất cả các thiết yếu phủ, các phương tiện tin tức đều không thể trấn an dân chúng thoát ra khỏi sự hoang mang. Không ai lý giải được hiện tượng lạ có số đông nhóm người tự đoàn kết với nhau vào đêm hôm dưới một lá cờ màu black vuông vức, gào rú như những kẻ lên đồng, lúc chính những người dân này cũng trù trừ họ đã làm những gì vào ban đêm trước. Thời điểm đầu, tín đồ ta nhận định rằng đó chỉ là sinh hoạt của một nhóm người dị giáo. Nhưng tiếng gào rú của họ mỗi ngày một lớn, cho khi không ai không nghe thấy tiếng gào rú ma quái ấy, thì người ta tin rằng một thời kỳ new của con tín đồ đã thiệt sự bắt đầu. Hiện tượng kỳ lạ này khởi phát từ Hồng Kông, kế tiếp lan cấp tốc vào lục địa Trung Hoa, rồi toả ra toàn bộ các xã hội người da đá quý trên cố giới, tạo thành thành một ma trận chuyển động bất tận trường đoản cú Ðông thanh lịch Tây, tự Bắc xuống Nam. Ðó là năm 2055. Quán cafe là một cái lồng kính nhìn trong suốt được xây trên mặt hồ với quay vòng theo hướng kim đồng hồ. Cảnh quan thay đổi từ một gốc cây si nhằng nhịt rễ đến một cao ốc lừng lững xám phun chắn ngang khoảng mắt, tiếp theo sau lại là một trong dòng chuyển động của rất nhiều xe cộ đầy dung nhan màu. Vận tốc quay của quán chậm vừa đủ để fan ta phân biệt sự dịch chuyển mà không bị chóng mặt. Người lũ ông đầu trọc nhưng gồm bộ râu rậm trắng phơ đựng tiếng hỏi bà lão ngồi đối diện: “Em nhấn được thông tin lúc 8 giờ đồng hồ chưa?” „Rồi.” „Anh có xúc cảm đêm ni tới lượt mình.” „Em đang ở với anh cho tới lúc đó nhé.” „Ừ.” Nhắp một ngụm cà phê không đường, mùi cafe thơm ngát, người bọn ông bảo: „Anh sợ tôi cũng không tự điều hành và kiểm soát được.” „Dường như những nhà kỹ thuật đang nghiên cứu và phân tích một phương thức phân thân để bé người rất có thể tự làm chủ theo phép tắc đối kháng. Bà lão nói.Người bầy ông thầm nghĩ ko ai hoàn toàn có thể giúp được mình. „Cái tai hoạ lớn số 1 của con fan là sẽ tin vào khoa học.” Bà lão cười:„Chẳng lẽ anh lại mong muốn đến Himalaya vào trong các hang đụng của mấy ông đạo sĩ?”„Tất nhiên là không. Ðiều mà họ đã tiến công mất là ý thức vào chính mình.”Cảnh quan liêu vẫn không có gì ráng đổi, xuất phát điểm từ 1 dòng xe cộ đầy color đang hoạt động đến một cây ham già rễ chằng chịt, tiếp theo sau là một chung cư xám phun lừng lững, một hàng phố xuất hiện tiền tương đồng nhau phân phối dưỡng khí. Người bọn ông chăm chú nhìn khuôn khía cạnh bà lão bên dưới một lớp kem kháng ô nhiễm. Tuy không tồn tại một vết nám nào, nhưng đôi má bự phị của bà đang xệ xuống. Ða số khách trong quán các im lặng. Người bầy ông hỏi: „Tại sao em không căng da mặt?” „Anh vẫn quen thuộc với khuôn khía cạnh tròn trĩnh của em mà buộc phải không?” „Ừ.” „Em không tồn tại ý định sẽ cụ đổi bất kể điều gì bên trên thân thể mình.” „Cũng tránh việc cố chấp vậy.” „Thật ra em vẫn chấp thuận với mình, cả với sự thay đổi của thời gian.”Người đàn ông cầm tay bà lão như thể ông ta vẫn cầm như vậy từ mấy chục năm trước.Năm 2005. Trong một chống riêng của quán coffe nhìn ra vòng luân phiên giao thông, tôi nói với N chưa lúc nào anh lại mong muốn hôn em như thời gian này. Mắt của N cười và đôi môi của N dẩu ra. Tôi ngậm đôi môi ấy vào miệng. Tôi nhớ bao gồm lần đang nói cùng với N rằng, hãy mang lại anh hôn em, và em hãy lắng nghe, đấy tất cả phải là điều em mong chờ không. Lúc đó N bảo đừng có xúi dại, lỡ tôi ghiền ông rồi sao. Thì cứ khiến cho anh hôn em xuyên suốt ngày đêm, tôi bảo. Ðừng gồm xạo, ông hôn được tôi rồi ông chán, ông lại tìm tín đồ khác bảo anh mong mỏi hôn em xuyên ngày đêm. Có mà tai hoạ. Tôi di động N cùng nói anh mắc đoạ trần gian vì em, em không biết điều đó sao? N mỉm cười bảo nhằm tôi đi xem tử vi đã nhé. Thày tử vi phong thủy bảo cung Phu của cô có sao Riêu, Y, lại thêm Hồng Loan xung chiếu, chắc chắn rằng anh ta vẫn là tín đồ trăng hoa, tuy thế nhờ tất cả tứ Ðức vì thế không mang lại nỗi mất nết. Ðàn ông như vậy là quí rồi. Tôi cũng mang đến cô biết, cung Phu này có Thất ngay cạnh triều đẩu là giải pháp của một người bọn ông anh hùng. Số cô gồm Vũ Khúc, trái Tú trong Mệnh nên có thể cô ko lấy ck nhưng sẽ luôn luôn có một người đàn ông sát bên vì cô có Ðào Hoa, Tả phù, Hữu Bật, Khôi, Việt, Thiên Hỉ, Hỉ Thần... Quần tụ.Nhưng người đàn ông trong tử vi của N không hẳn là tôi, bởi đơn giản dễ dàng là tôi chưa lúc nào là chồng N, đề cập cả tính đến năm 2055. Tuy vậy tôi tin rằng không có một người bầy ông nào thân thiết với N hơn tôi, cũng giống như không có một người bầy bà làm sao tôi yêu hơn N. Tôi nói với N, ngày mai anh đi Châu Ðốc với Tiến, em có muốn cùng đi với bọn anh không? N nói em còn một vài việc nên làm, trót hẹn với người ta rồi. Ngoài ra lúc như thế nào tôi cũng thấy N trót hứa hẹn với một ai đó. Gồm chuyện gì vậy? N hỏi. Tôi bảo anh chỉ muốn đi chơi thôi.Dưới ấy gồm gì mà lại chơi, N bảo. Tôi cho rằng có, bởi vì tôi không có ý định của một người du ngoạn đi xem thắng cảnh tốt hành hương Miếu Bà Chúa Xứ vay mượn tiền làm giàu. Mang đến khỏi mức giá công, N bảo, tiện thể anh bắt buộc tìm thiết lập một em về mang lại nó phục vụ. Tôi cười, để thử xem. Trên xe chỉ bao gồm năm hành khách. Tôi ngồi cạnh cửa ngõ sổ. Tiến ngồi cạnh một cô gái. Tôi nghĩ vậy nào Tiến cũng có phương pháp để bắt chuyện cùng với cô ta. Và đây là chuyện cô ta nói:“Từ hồi nào mang lại giờ em chỉ biết có một mình anh ấy, dẫu vậy anh ấy đã quăng quật em đi Mỹ với gia đình. Em không muốn nhìn thấy gần như kỷ niệm cũ bắt buộc bỏ về quê sinh sống với má. Một đêm bi thiết kinh khủng, em lén xuất hiện sau ra đi, không cho má biết. Nhưng em cũng ngần ngừ đi đâu. Trời về tối thui chỉ có bóng cây u cho dù ủ dũ 2 bên con mặt đường đất. Trù trừ bao lâu, em cho trước một chiếc cốc của một ni cô già. Thiệt ra, kia là một chiếc chòi lá. Em xin vào tá túc. Ni cô biết tức thì là em thất tình. Ni cô bảo nếu em muốn chấm dứt bỏ nghiệp chướng cố chí tu hành thì cũng yêu cầu về báo cho gia đình biết để gia đình khỏi lo lắng. Ở vào cốc ba ngày, má em tìm được. Má ôm em khóc. Em về cùng với má và bước đầu từ kia ngày nào em cũng tụng kinh, một tháng không ăn mặn hai lần. Mà lại cũng kỳ lạ lắm, tháng làm sao em không ăn uống chay, lên miếu thì thế nào thì cũng bịnh. Không có một chiếc chùa làm sao trong Thất Sơn nhưng em chưa đến. Anh biết không, trên núi Cấm có một cái hang điện thoại tư vấn là hang người mẹ Ðẻ linh thiêng lắm. Ai đi qua cái hang ấy một đợt thì giống hệt như là được trời sinh lần vật dụng hai, chính vì như thế người ta điện thoại tư vấn là hang bà mẹ Ðẻ. Nhưng lại không phải ai cũng đi qua được chiếc hang ấy đâu. Có khi bạn mập đi lọt cơ mà người tí hon đi không lọt. Nếu những anh lần chần đường, em sẽ dẫn các anh đi.”Còn đây là chuyện cô bé nghĩ:“Có thể những anh không tin những điều em nói. Cũng giống như các anh thiết yếu hiểu lý do em mang đến nỗi ao ước bỏ bên đi tu. Tín đồ ta chỉ hoàn toàn có thể nghĩ trên em ước ao trốn tránh nỗi buồn, hoặc mong mỏi trả thù cuộc tình ngay trên sắc đẹp của mình. Thật ra, em cũng không còn đốn ngộ vì chưng sự phù phiếm của chiếc sân hận tình đời mà lại chỉ vì em muốn thay đổi. Em mong mỏi sống một cuộc sống đời thường khác. Chính vì em thiết yếu yêu một ai không giống nữa. Em thiếu tín nhiệm có một người bầy ông làm sao khác có thể làm mang lại em vui lòng hạnh phúc mang lại thế. Em sợ sự trống ko vì mỗi khi trống ko em lại nhớ mang lại ảnh. Và luôn ghi nhớ những lúc chúng em làm cho tình cùng với nhau. Ảnh ưng ý hôn chim em. Em đều thích hôn chiếc của ảnh. Em lừng chừng nước tiểu có chữa được bịnh không, nhưng ảnh thường bảo em tiểu vào mồm cho ảnh uống. Thuở đầu em cũng thấy kỳ, sau thấy vui vì em cảm thấy mình được yêu và tôn thờ. Không biết những anh bao gồm thích bởi vậy không. Nhưng hình ảnh chỉ bái em tất cả mấy mon rồi hình ảnh đi mất. Không biết khi nào mới lại có một người bọn ông yêu em như thế.” loại xe tắp vào quán cơm dọc đường. Tôi mời cô bé ăn phổ biến với bọn tôi. Tôi hỏi: “Em về Châu Ðốc tốt Long Xuyên?”. “Dạ, em về Phú Tân. Bên em tức thì trong vùng thánh địa Hoà Hảo.“ quả là may, tôi nghĩ về là đề xuất theo cô nàng đến thắp một nén nhang cho tất cả những người lập đạo. Cửa hàng chúng tôi xuống xe sinh hoạt bến phà Năng Gù. Chiếc phà nhỏ vắng bạn sang sông. Nước rộng lớn mùa lũ. Ở phía bên đó sông, hồ hết người lũ ông chạy xe pháo ôm dính lấy cửa hàng chúng tôi như đỉa. Ðể chúng ta cắn, cô gái ngồi phổ biến xe cùng với tôi chỉ vào một nhà sản phẩm công nghệ xay lúa nói chiếc đó là của đứa em gái em và thằng ck Singapore của nó. Tôi bảo thế bao gồm nghĩa em là chị vợ thằng Singapore, má em là má bà xã thằng Singapore. Bẫy còn hy vọng làm má vợ thằng Ðài Loan nữa đó, cô bé thản nhiên nói thêm. Thánh địa Hoà Hảo dù có tiệm chụp ảnh kiểu nước hàn và shop Internet tốc độ cao vẫn có vẻ trầm lắng và tiềm ẩn sự bất an từ năm Kỷ Mão, khi sứ mạng của Ðức Thày ban đầu được thực hiện. Ở vào An Hoà Tự, vào lúc cô bé tín trung tâm khoác dòng áo dài nâu vái lạy những bàn thờ, tôi chỉ để ý đến tướng mạo của đấng khai sáng cùng đặc biệt chú ý tới bức hình chân dung Ðức Thày với hai con mắt và cặp lông mày xếch ngược, làn tóc hất ra phía sau với dài cặp mang tai. Ðó là một trong tấm hình ảnh dị thường. Sau này, khi hiểu sấm giảng của Ðức Thày với biết ngài tự xưng là “Ðiên”, tôi nhận ra một bi kịch hùng tráng trong số phận của không ít ai xướng ngôn thần thánh. Các kẻ điên không lúc nào chết. Ðức Thày vẫn sinh sống và chiếu lệ lạ trong niềm tin của tín đồ. Niềm tin của con bạn tạo thành phép lạ. Ko một tôn giáo nào không tồn tại phép lạ và con bạn vẫn sống nhờ phép lạ. Năm 2055, ông lão ngồi trong quán coffe xoay mong chờ tới lượt mình lên đường. Chưa một ai chống lại được giờ đồng hồ gọi bí mật ấy. Ngần ngừ ai là người trước tiên loan truyền tất cả một ÐI.COM. Và tiếng gọi bí ẩn bắt con fan phải khởi thủy và lên đồng đó là ÐI.COM. Nhưng không một ai biết thiệt sự ÐI.COM là gì. Những người tiêu dùng Anh ngữ thì bảo “ÐI” là phạt âm của “D.“ “D” hoàn toàn có thể là dragon (con rồng), Driver (người lái xe), Dreamer (người mơ mộng), Druid (đạo sĩ), Drunkard (người nghiện rượu), Drummer (người tiến công trống), Dredger (người đánh lưới vét), Dread (sự tởm đảm), Door man (người gác cửa), Dragoon (khủng bố), Dorothy (thánh nữ), Dramatist (nhà soạn kịch), Doomsday (ngày phán xét), Dominion (quyền thống trị), Dolt (người dại xuẩn), Dodger (kẻ tinh quái ma), Divine (thần thánh), Dissenter (kẻ ly khai), Discover (khám phá)... Hoặc có thể chỉ đơn giản là Document. Những người sủng ái truyền thống lịch sử Việt lại bảo “ÐI” là không giống với đứng hoặc ngồi giỏi nằm. Bọn rỗi khá tán vung vít “ÐI” là giờ gọi của những em đứng đường: “Ði không anh?”Năm 2005, dưới chân núi Sam gần Miếu Bà Chúa Xứ nghỉ ngơi Châu Ðốc, những em cũng hỏi tôi cùng Tiến: “Ði ko anh?.“ Tôi không chơi đĩ, không hẳn vì tôi không thích, mà vì tôi còn nhiều việc khác nên đi. Trước nhất tôi cần phải đi với cô gái ngồi tầm thường xe đến hết đoạn đường Hoà Hảo. “Em thương hiệu Phượng”, cô nàng tự giới thiệu rồi hỏi tôi: “Anh máy mấy?”. Tôi bảo trang bị ba. “Còn anh?” Cô hỏi Tiến. Tiến nói “anh bé một của má anh tuy thế là bé thứ tám của cha anh, nên gọi là Út cũng được, Tám cũng được, hai cũng không sao”. “Em thích hotline anh là anh Hai, Phượng nói cùng với Tiến, bởi vì em thích bao gồm một bạn anh lớn”. Tôi bảo “thằng này nó nhỏ dại hơn anh cả chục tuổi mà lại em gọi nó là anh Hai, call anh là anh ba thì mất tôn ti cá biệt tự, hòn đảo lộn luân thường”. Phượng cười: “Như thế bắt đầu vui.“ Cũng vui như lúc Phượng dẫn bọn tôi về đơn vị bà dì của Phượng sát Tổ Ðình của Ðức Thày. Dì của Phượng trẻ và mặn mòi da bánh mật. Dì có tác dụng dâu một tín đồ gọi Ðức Thày bằng cậu. Phượng kể: “Dì em nói mong mời nhị anh sinh sống lại công ty dì em chơi, mai hãy đi. Tuy thế dì ngần ngừ xưng hô với hai anh ra sao?”. Tôi bảo: “Sao em không bảo dì cứ nói thẳng với bọn anh là mời hai cháu ở lại chơi. Dì trẻ hơn cháu bắt đầu hách.” Tôi bắt gặp tấm bằng sơ đẳng tiểu học của Ðức Thày năm 1930. Phòng của Ðức Thày đóng kín, không một ai được quyền vào. Nhưng bạn ta nói đã bao gồm một thiếu nữ đẹp nhất định đòi vào ngủ trong phòng Ðức Thày giữa đêm hội kỷ niệm ngày Ðức Thày đản sinh. Cô bé bảo tôi nên vào cùng tôi đang đi thân khuya. đo đắn bởi một sức khỏe nào mà những vị chức việc đã bắt buộc nhượng cỗ cô gái. Với đúng như cô gái nói, 12 tiếng đêm, bạn ta không còn nhìn thấy cô gái trên võng trong lúc cánh cửa ngõ vẫn đóng góp kín. Tương truyền, Ðức Thày vẫn hoá thân thành tín đồ này tín đồ kia vận động trên khu đất thánh. Tôi không bận lòng về chuyện Ðức Thày còn sinh sống hay vẫn chết. Tuy vậy tôi nghĩ đến dì của Phượng màu da bánh mật. Tiến nói bố bà xã tôi là một trong người Hoa. Gồm lần tôi nghe ổng nói cùng với tôi về tởm nghiệm bọn bà. Ổng cho biết có một loại bầy bà siêu quí, lai thân Tiều cùng Miên, call là đầu gà đít vịt. Phần đông người đàn bà ấy, âm đạo khi nào cũng bót, mặc dù họ gồm sinh con đẻ cái. Ở vùng Long Xuyên, Châu Ðốc, tín đồ Tàu lai Miên nhiều hơn thế nữa Việt lai Miên. Tiến bảo ao ước chơi đến sướng thì nên tìm những cô domain authority nâu. Tôi cũng nghe nói “da nhân tình quân tháo dỡ quần ko kịp.“ domain authority của N ngăm đen, tôi mong muốn sao N đậm đà bản sắc Phi châu tốt núi non hoang dại cho đời tôi bốc cháy. Phượng bảo nhị anh ko ở lại đơn vị dì em thì về công ty em nhá. Con phố bị ngắt quãng vị tiếng phát âm kinh ê a tự băng cassette phạt ra. Mọi lu nước dưới gốc cây cho người khát giữa con đường vẫn thưa thớt theo một truyền thống cưu mang Nam bộ. Phượng bảo tới mùa tiệc tùng, lễ hội vui lắm, thuyền bè những nơi chở gạo, đường, bột ngọt đến. Ai cũng được ăn. Nước không bến bờ ngoài đê bao. Nước đẹp mắt tràn trề. Tôi mong muốn nhảy xuống nước. Tôi mong phung giá thành đời tôi trộn nước nôi của các cửa bản thân rộng mở. Phượng nói nhìn con nước em biết bên em đã biết thành ngập rồi. Không biết bây chừ má em sống đâu. Tiến bảo kiên cố má em tá túc chỗ nào đó. Em cứ yên vai trung phong theo bọn anh đến Thất đánh lập cốc tu hành, tu lạc. Phượng đấm vào sườn lưng Tiến: “Ðến nước này nhưng anh còn chơi được”. Tôi bảo cớ gì mà không đùa. Cứ hỏi ngẫu nhiên một bạn nào ngoại trừ thế nào bạn ta cũng biết má em nghỉ ngơi đâu. Phượng lại do dự không biết bè cá công ty em gồm sao không. Tôi bảo cá thì mang lại nó về sông. Phượng bực bản thân nói ráng còn em về đâu? Nước sợ hãi thế này. Ðất dò ra thế này. Những bé cò white cũng không còn chỗ đậu. Phượng nói thôi nhị anh đi đi. Em sẽ đi kiếm má em. Giả dụ hai anh mang đến Thất tô thì nhớ vào núi Cấm để được tái sanh, nhưng trước đó đề xuất đi núi Voi xem đa số sọ bạn chết. Tôi cho rằng Tiến vẫn ôm hôn Phượng lúc từ biệt. đàn tôi thuê xe ôm ra bến phà Thị Ðam. Lòng sở hữu mang tôi ghi nhớ những con cò lặn lội bờ sông. Tôi nhớ đều cành củi thô trên sông dài. Trời chiều hắt hiu, không người nào trên ghe nói chuyện. Tiến lẳng lặng đưa máy ảnh lên ngắm. đều vầng mây xám trong cơ thể trừu tượng nỗi ai oán của Chúa. Tiếng lắp thêm nổ tạt bên trên sóng nước một âm thanh túc tắc nghi hoặc. Tôi thèm hút một điếu thuốc. Tôi nhớ cho Phượng heo hút thôn dã. Cùng tôi đột nhiên hiểu lý do những cô bé lẫn lộn với cây cỏ một hôm đòi ra thành phố phấn son có tác dụng đĩ. Chưa hẳn vì nghèo. M đón shop chúng tôi ở khách hàng sạn, sau đó đưa chúng tôi vào một thành phố cũ còn chút vết tích của phong cách thiết kế Pháp cùng một vẻ khôn xiết Tàu, ăn cơm. M nói: “Nếu hai ông muốn đi chơi núi, nhằm tôi call cho ông các bạn giáo chủ trong đó, đã đón nhì ông. Gồm yêu cầu gì cứ nói cùng với giáo chủ, tất cả thịt rừng. Chỉ kế bên gái”. M cười cợt cười nói tiếp: “Cũng không chừng, giáo công ty thì không dám nhưng đãi khách thì tất cả thể.“ cơm trắng ngon. Một số trong những người quốc tế có vẻ đều thích thú. Tiến hỏi: “Nếu hy vọng đi biên thuỳ thì đi làm việc sao?“ M mang lại biết: “Gần thị xã cũng có một cửa khẩu, dẫu vậy mùa này nước ngập không còn rồi. Còn một cửa ngõ khẩu nữa sống Tịnh Biên từ thời điểm cách đây khoảng hơn nhì chục cây. ưng ý thì cứ bảo tụi xe ôm chở.” dòng xe ôm chở ba. Bên trên đường, những người dân lái xe pháo ra dấu lẫn nhau biết có công an giao thông chặn con đường hay không. May là xe cửa hàng chúng tôi không bị phạt. Trời mưa lúc xe gần mang lại Tịnh Biên. Mưa cũng đi. đa số cây thốt nốt từ từ hiện ra. Những người dân gốc Miên cũng dần dần hiện ra. Xúc cảm ở một vùng biên giới bao giờ cũng xa xăm. Tiến bảo là chao giao. Chợ biên thuỳ Tịnh Biên nhiều phần bán mỹ phẩm với vải vóc. Cửa hàng chúng tôi không vào chợ nhưng đi sang 1 chiếc ước gỗ nhỏ tuổi mở ra một đoạn đường độc đạo giữa không bến bờ nước hai bên. Một không khí khác hẳn. Như thể công ty chúng tôi đã vừa quăng quật lại một non sông phía sau. Trời vẫn mưa lất phất. Nước white đồng. Nước xoá vứt những làn ranh, hồ hết cột mốc địa lý. Trong khi chúng tôi vừa đi qua một chiếc mong nữa. Tôi đoán là mong vì bao gồm lan can hai bên. Một vài người lũ ông Campuchia chạy xe cộ ôm dính theo chúng tôi. Họ nói nào đấy bằng tiếng Miên. Người lái xe ôm cho biết những người bầy ông Miên xin chào mời thuê chúng ta chở qua biên giới. Công ty chúng tôi dừng lại ngơi nghỉ chỗ sau cuối không được phép đi qua. Cửa ngõ khẩu.Tôi nhớ tới các từ mà bây giờ không còn ai cần sử dụng nữa, như biên ải, quan lại san, quan lại tái... Các từ gợi cảm, gợi nhớ của cả một nền văn học đang tàn lụi. đều chữ lần lượt tắt thở vì chưng chúng đã từng sống dòng hơi thở thời đại của nó. Trái thật, tôi đang sống lại với chữ “Nhạn Môn Quan” nghìn trùng phương pháp trở, xiêu dạt và cô độc của anh chàng Kiều Phong ngộ nàn cõi giang hồ. Hàng núi Khom sườn lưng phía bên Campuchia mờ vào mưa. Tất yêu không đốt một điếu thuốc để tận thưởng cảnh tượng “đất ngập trong nước, nước ngập trong mưa” (chữ của è cổ Tiến Dũng) với mưa chìm trong nỗi quan tâm sử lịch. Người lính biên phòng quán triệt chụp hình. Cái máy hình ảnh cất đậy nỗi bi quan của Chúa. Bỏ lại biên giới sau sống lưng để bắt gặp hơn tía ngàn cái sọ của người dân vô tội dưới chân núi Voi bị giết bằng vô số phương pháp khác nhau. Những phụ nữ bị hãm hiếp cho tới chết. Những thanh nữ chịu nhục hình vị sự thù ân oán truyền kiếp bởi một cây tre đầy mấu mắt chọc thẳng từ cửa ngõ mình lên tới mức cổ. Các chiếc sọ vỡ vày cán cuốc với báng súng. Những cái sọ trẻ em con. Ðấy là năm 1978. Vứt lại đông đảo oan hồn cho đàn Khmer Ðỏ. Chúng tôi đi qua mọi cánh đồng cô quạnh. Bầu không khí trong veo. Nhị tì người Hoa vào thung lũng thốt nốt. Những ngôi miếu Miên kiêu sa trong vẻ khía cạnh u tối của những người chăn bò. Những con ếch được moi bụng và tín đồ ta dồn làm thịt bằm cùng với nghệ vào vào đó. Hồ hết nền lộng lẫy dồn vào bao tử tôi. Tôi bị đánh mạnh trong ánh mắt của người đàn ông buôn bán bánh mì ếch dồn thịt. Núi Cấm rất linh năm ngàn một vé vào cổng. Núi Cấm bí ẩn la liệt hàng tiệm và xe cộ ôm. Núi Cấm thất sắc thành núi Câm. Tiến bảo tôi không muốn tái sinh nữa. Tôi nghĩ rằng Tiến đùa mang đến vui, nhưng trê tuyến phố về ngang núi Két, Tiến xuống xe cộ và bước vào trong đám cây rạm u lên núi. Tôi đứng xung quanh chờ, có niềm tin rằng Tiến sẽ quay ra. Cho đến khi tắt nắng, vẫn không thấy Tiến đâu, tôi đành về thị thôn Châu Ðốc một mình, thiếu hiểu biết đã bao gồm điều gì xảy ra trong Tiến. Năm 2010. Trong vườn cửa tượng quốc tế dưới chân núi Sam, có một người bầy ông đầu trọc, tháo trần trùng trục tự biến mình thành tượng, tứ thế như một con két sẽ gáy trên một tảng đá lớn. Mỗi ngày, khi mặt trời lặn, ông ta lại hú lên những âm nhạc kỳ dị của rừng rú cùng thuyết giảng rằng kia là music của phiên bản năng nguyên thuỷ. Cùng sự sắp đặt âm thanh là 1 trong những nghệ thuật của cuộc sống thường ngày an lạc. Ông ta nói fan nào nghe ông ta và thực hành những lời ông dạy thì sẽ có một cuộc sống đời thường khoẻ mạnh khỏe và hạnh phúc. Nếu trái đất này không nghe lời ông ta, tai hoạ đã khôn lường. Một đấng đến sau ông ta, quyền phép hơn ông ta đã áp để lối sinh sống của một đẳng sinh vật không phải người cũng không phải quỉ, vô thức với bạo liệt. Triệt để và toàn diện. Không một ai rất có thể đứng ngoài. Quần chúng nhận định rằng ông ta điên. Tôi quay trở về Châu Ðốc cùng với ý định coi người bọn ông này còn có phải là Tiến năm xưa không. Chen nơi đông đúc hiếu kỳ, tôi lắng tai tiếng hú của phòng tiên tri. Trong một bốn thế đứng tấn chững chạc, nhì tay thu hẹp thành hình góc vuông đưa ra phía trước, bàn tay cụ chặt, mồm ông ngậm lại, tuy nhiên, từ đó những âm thanh vẫn vạc ra kiêu hùng đầy khí lực nội công. Khi là tiếng chó sói tru, khi là tiếng cọp beo gầm gừ, lại có lúc nghe như tiếng rên mừng quýnh của con tín đồ lúc có tác dụng tình. Tôi không nghĩ ông ta điên. Tôi cũng không nghĩ sẽ là Tiến. Buổi tối năm 2005 khi quay lại thị xã Châu Ðốc một mình, tôi cấp vã tra cứu M với báo mang đến M biết Tiến đã vào núi. Không tồn tại vẻ gì lo lắng, M nói: Chỉ tính riêng rẽ núi Sam đã có khoảng trên tía trăm cốc của những ông đạo. Trong cục bộ Thất tô thì ko thống kê được. Có thêm ông Tiến bên cậu vào càng vui. Chẳng bao gồm gì yêu cầu bận tâm. Tôi thuê một chiếc xe lôi sút dạo phố. Bạn đạp xe pháo hỏi cũng muốn tìm gái không? Vào hotel thì một trăm ba. Mượn đi hát Karaoke ôm mang lại đỡ bi ai thì bo năm chục. Em không lừa đảo. Thấy anh bi thương thì em trình làng thôi. Tôi có bi thảm không? Gọi điện thoại cảm ứng thông minh cho Phượng, tôi bảo Tiến đã thành Phật rồi. Phượng suy nghĩ tôi rỡn chơi. Nhưng đến năm 2010, khi tìm Tiến ở Châu Ðốc, tôi đã chạm mặt Phượng vào đám tín đồ đứng nghe đơn vị tiên tri màn trình diễn âm thanh trong vườn cửa tượng. Phượng mang lại biết, chỉ vài ba ngày sau thời điểm Tiến lên núi Két, cô đã đi kiếm Tiến. Ròng chảy suốt một tháng, Phượng tìm thấy Tiến vào một cốc nhỏ dại cũ nát của ông đạo già, tuy nhiên Tiến cấm đoán Phượng chạm chán với vì sao đã nhập thất. Cô rốn quanh núi để chờ chạm mặt Tiến cho bởi được, cơ mà sau bảy ngày tham thiền, đùng một cái Tiến trở nên mất. Chiếc cốc cũ nát cũng trở thành mất. Ngọn núi hoang vu, chỉ có cây với đá lởn vởn.Phượng bảo từ đó em sống trong tâm trạng của một cô gái bỏ công ty theo trai, tuy nhiên không thấy trai đâu. Quanh luẩn quẩn sống dưới chân núi Sam. Làm đủ sản phẩm nghề, trừ có tác dụng gái. Cuối cùng em phát hiển thị làm nghề tử vi là ngon nạp năng lượng nhất. Em tải sách về học thuộc lòng, nói như két. Thấy ai đáng ghét thì hù mang đến sợ chơi. Bạn ta càng sợ mình càng tất cả tiền. Tôi mỉm cười bảo: “Em hù anh test xem gồm đáng sợ hãi không?““Em đâu có ghét anh.” mặc dù nhiên, Phượng cũng bảo tôi xào bài bác rồi đúc rút một lá. Chú ý Phượng bày bài, tôi có cảm xúc cô hy vọng coi bói đến tôi thật. “Số cậu đáng ra phải ở nhà lầu đi xe cộ hơi, nhưng vì chỗ cậu đã ở đó gồm một âm hồn quấy phá. Tôi nói mang lại cậu biết, tới đây cậu sẽ chạm mặt một tai nạn thương tâm khủng khiếp. Bởi thương cậu mặt đường xa cho tới đây, tôi mách cho cậu biết, cậu cần vào vào núi kiếm tìm thày của tớ để thày giải cứu cho. Nếu như cậu không đi được thì nhằm tôi ra tay giúp cậu. Cậu vẫn muốn tôi góp không? giả dụ cậu hy vọng thì mua cha trăm sáu chục bó nhang, một ít gạo cùng muối đem về đây, tôi thờ sư phụ để sư phụ tôi bắt âm hồn kia về núi tu, cậu sẽ được an lành...“Tôi tình thật đưa mang lại Phượng không nhiều tiền cùng bảo em cúng giùm anh. Cô trù trừ rồi cũng đút chi phí vào túi. Em cám ơn anh. N bảo số anh chết vì chưng gái. Tôi cười nói anh chỉ rất có thể chết bởi vì em. Năm 2015, một dịch lạ xuất hiện làm mười triệu người chết chỉ trong vòng một tháng. N cũng mắc bệnh dịch lạ đó. Và nữ giới yêu mong tôi ko được gặp gỡ nàng. Tôi bảo em bị tiêu diệt thì anh chơi với ai, thôi cùng chết. Hằng ngày tôi vào bệnh viện thăm N, mặc kệ sự lây nhiễm. Không phải tôi thơ mộng cổ điển, mà vày tôi cũng thật sự chán sống. Có tín đồ hỏi tôi vì sao các đơn vị văn Việt Nam không người nào dám tự sát? không có ai có vụ việc gì sao? Thì tôi vẫn đâm nguồn vào chỗ bị tiêu diệt đấy thôi. Tôi vẫn từ bỏ huỷ hoại mình trong ý thức rực sáng về việc vô nghĩa với đạp chân mang đến cái về tối hậu của bùn lầy hiện hữu. Tự ngừng sự sống chưa hẳn là biện pháp hành xử duy nhất cho một thái độ tàn khốc và trường đoản cú do. Tuy nhiên rồi tôi cũng thiếu hiểu biết nhiều tại sao N không chết, tôi không chết. Sống tiếp trong một bối cảnh không đáng sống là một thảm kịch lạ lùng độc nhất vô nhị của con người. Tôi phải thao tác làm việc gấp ba lần để sở hữu không khí thở. Nhưng này vẫn là máy không khí đã có nhuộm màu. Năm 2005, tôi viết kịch bạn dạng với hy vọng có thể bán được cho các hãng phim bốn nhân, nhưng tôi chạm phải những khái niệm về đạo đức nghề nghiệp của chính các nhân vật dụng của mình, như tư tưởng về “hãng phim tư nhân” chẳng hạn. Có những lúc nó là hiện tại thực, nhưng có những lúc nó chỉ là một trong khái niệm. Cũng tương tự như thế, “hội nhập” là một trong từ mang tính chất khẩu hiệu từ thời điểm cuối thế kỷ 20, dẫu vậy đến thời điểm giữa thế kỷ 21, “hội nhập” mới trở thành một thực thể. Trong khoảng thời gian biến chuyển của một từ, sự nhập nhằng hoàn toàn có thể đưa người ta đến những cái chết lãng nhách. N nói, năm năm ngoái em sẽ ở trong sự chết và em thấy các xác bị tiêu diệt đang manh nha sống lại. Sẽ tới lúc những xác chết ách thống trị thế giới. Tôi mỉm cười bảo bé người có những lúc nào ra khỏi sự thống trị của các xác bị tiêu diệt đâu. N nói đây chưa hẳn vấn đề tinh thần. Hitler, Staline, Mao Trạch Ðông, Roosevelt, Napoléon, Nguyễn Huệ, hồ Chí Minh, Caligula... Sẽ phân chia lại thế giới và giai cấp loài tín đồ theo kiểu chuyên môn hoá về tài năng hoá thân. Cũng trong năm 2015, người đàn ông trước đó đã xuất hiện trong vườn cửa tượng dưới chân núi Sam trình diễn âm thanh và loan truyền về một tín đồ sẽ mở ra sau ông ta... Sẽ trở lại. Người ta điện thoại tư vấn ông là ông Ðạo Tiếng. Vẫn dòng đầu trọc và toá trần trùng trục, nhưng lại lần này ông ta chỉ màn trình diễn hình thể. Nó hoàn toàn không đề xuất là cái thứ performance khều khoào của các nghệ sĩ đua đòi triết lý. Mỗi 1 phần thân thể, từng một tế bào phần lớn cất tiếng nói và người xem cũng không thấy gì hơn đó là một thứ ngôn ngữ phiên bản năng. Rất nhiều bắp thịt nổi cuộn, uốn nắn lượn, bò trườn. Thèm khát và phô trương. Rồi tất cả từng phần tử thân thể đã kêu la cơ trở buộc phải hợp nhất. Nó làm cho một sức mạnh hùng hổ và lấn át mọi xúc cảm để chỉ còn một cảm giác duy độc nhất là bùng vỡ. Hành động. Không người nào đứng xem có thể đứng yên. Bắt đầu là bọn họ quơ chân, khua tay. Tiếp đến họ lăn lộn dưới khu đất hoặc khiêu vũ cẫng lên. Ðám đông như một lũ động kinh xả thân vào một bạn dạng thể trung thực và phổ thông của dục tính. Phượng nói cùng với tôi, người lũ ông này nhất mực là Tiến. Nhưng mà Tiến không sở hữu và nhận ai là anh em, chúng ta hữu, hay bạn tình của mình. Người bầy ông trong vườn tượng nói: “Tôi đến từ tương lai và chuẩn bị cho tương lai”. Có một số trong những kẻ khôn ngoan hiểu được người đàn ông này có thể lợi dụng được, bèn tôn ông là sư phụ. Mà lại ông nói chỉ có bọn láo toét mới dám nhấn mình là sư phụ cùng đuổi đám người cơ hội đi nơi khác. Tôi thiệt sự cũng đắn đo về Tiến nhiều lắm. Bởi vì tôi không xem xét quá khứ của khách hàng bè. Khi thi đấu với một ai đó, tôi chỉ cần biết họ đang làm cho gì, cố gắng nào. Trước khi gặp Tiến, tôi đang đọc được một số bài thơ của hắn với tôi thấy hắn là kẻ có thể làm cho những người ta đau mắt, ngạt thở hoặc cảm cúm vì bầu trời lông con kê lông vịt vì chưng hắn làm cho ra. Tôi không thích hợp người xuất sắc việc giỏi mà chỉ thích người xấu việc xấu, đề xuất chơi với Tiến. Bài toán Tiến tự nhiên bỏ toàn bộ vào núi tu đạo thiệt ra chỉ là cách nhảy ở đầu cuối của một quy trình nhấp nhổm từ bỏ huỷ, lăm le giữa hư vô với thường tại. Sau đây tôi biết Tiến cũng đã có thời kỳ vào chùa và học khí công với một đơn vị sư. Tiến rất có thể coi tử vi và chữa trị được một trong những bệnh bằng phương thức nội công. Có lần Tiến nói cùng với tôi: “Số phận hay số trời của nhỏ người chưa hẳn chỉ là số phận, số trời của từng cá thể mà nó có đặc thù tập thể. Tôi vẫn xem nhiều bản tử vi và thấy rằng gồm một sự trùng hợp đáng ngại về một tai hoạ quyết liệt vào vào giữa thế kỷ 21”. Phù hợp Tiến ao ước tìm cách ra khỏi tai hoạ ấy trước lúc nó xảy đến? Phượng kể: “Vào mỗi đêm rằm em lại chiêm bao thấy anh Tiến. Ảnh tháo trần trùng trục y như loại ông trong sân vườn tượng. Ảnh ôm em cùng khuyên nhủ em đừng vay mượn gì của thần thánh. Vị thần thánh giải ngân cho vay nặng lãi lắm. Lúc đầu em cũng không hiểu biết nhiều ý ảnh là sao. Nhưng càng sống em càng thấy là thần thánh còn khó khăn chơi rộng dân ma cô tú bà. Nợ nần dân ma cô tú bà thuộc lắm thì chết là hết. Nhưng lại nợ thần thánh thì oan trái tới muôn đời sau. Em nghe nói ở miền bắc bộ có Bà Chúa Kho, còn làm việc Châu Ðốc gồm Bà Chúa Xứ, cả nhị bà đều cho vay tiền làm cho ăn. Em ko vay chi phí nhưng bao gồm khấn cùng với Bà Chúa Xứ rằng giả dụ Bà rất linh thì xui để cho anh Tiến quay trở lại. Trong niềm mơ ước anh Tiến trách em nguyên nhân lại muốn hình ảnh rời bỏ tuyến phố đã chọn, rằng Bà Chúa Xứ hoàn toàn có thể sẽ có tác dụng hỏng sự nghiệp tu hành của ảnh, rằng các thần thánh cũng tranh dành quyền lực tối cao khốc liệt còn rộng con bạn nhiều lắm... Mặc dù nhiên, em thấy rõ một điều rằng em với anh Tiến gồm nợ nần cùng với nhau từ kiếp trước, buộc phải kiếp này em nên đoạ đày vì ảnh. Tại sao hình ảnh không mang lại em trả nợ ảnh?”Tôi thầm nghĩ, không hẳn em nợ nó nhưng mà nó vứt chạy trốn nợ em, tuy nhiên tôi nói: “Tiến nó muốn em xong xuôi bỏ nghiệp. Ngừng bỏ luân hồi”.Sau lần đó, gần như tôi ko còn chạm mặt Phượng nữa. Hoàn toàn có thể Phượng đã và đang vào núi và trú thân trong một cái cốc nào đó. Tín đồ ta đồn trong núi Két có một bà thày bói nói không sai điều gì. Tôi cũng nghe đồn có khá nhiều ông to bà phệ thường vào núi Két coi bói. Năm 2030 tất cả một hội nghị trái đất về các hiện tượng bí ẩn. Cả sự minh triết và mù quáng hồ hết được hội nghị đề cập tới. Ðã có tương đối nhiều dẫn chứng tin cậy cho thấy đang xuất hiện một sức mạnh vô hình bỏ ra phối cuộc sống đời thường con bạn theo một khunh hướng khổ hạnh. Vào thời hạn đó, N tự nhiên lãnh cảm. Nàng khước từ mọi cuộc làm tình và tuyệt vời và hoàn hảo nhất không vui chơi giải trí giải trí. Tôi cho rằng đó là những bộc lộ tâm tâm sinh lý của quy trình tiền mãn kinh, dẫu vậy N bảo ko phải. Bao gồm một tiếng nói khác trong N rào cản nàng làm theo ý muốn, ức chế cả niềm tin lẫn thể xác. Một thống kê cho thấy gần 40% phụ nữ có vụ việc về tinh thần và tỉ lệ bạn điên tạo thêm 20% mỗi năm. Tôi có cảm hứng N cũng đang giáp với điên loạn. Giữa lúc hoảng loạn và lo lắng, tôi nhớ đến Phượng. Ðưa N xuống Châu Ðốc chơi, tôi di chuyển cái hành trình của 25 năm trước. Bến phà Năng Gù vẫn hiu hắt vào tiếng thứ nổ của cái phà cũ kỹ. Tôi suy nghĩ nếu không tồn tại tiếng trang bị nổ xình xịch ấy, chiếc sông Năng Gù cần yếu chảy cùng những cô nàng quanh đây đã mãi mãi trinh tiết. Cái phà còn thì tất nhiên những gã xe cộ ôm cũng vẫn còn. Tôi mướn hai dòng vào An Hoà Tự. Thày Huỳnh Phú Sổ vẫn hai mươi tuổi thông minh, đẹp trai trên bàn thờ. Tổ đình được công nhận là di tích lịch sử quốc gia. Dì của Phượng vẫn thổi nấu rượu và nuôi heo. Tôi kể lại chuyến du ngoạn năm xưa, dì của Phượng vẫn còn đó nhớ với mời tôi với N ngơi nghỉ lại chơi. Dì nói: “Hồi đó tôi cứ nghĩ là sẽ được ăn cưới Phượng, nhưng bất ngờ Phượng lại loại bỏ biệt tích. Tội nghiệp nó. Cái anh bạn của anh cứng cáp giờ này bộn bé cháu he?”. Thiếu hiểu biết nhiều dì của Phượng bao gồm ý mong mỏi thăm dò tôi về tăm dạng của Phượng cùng Tiến không, tôi dè dặt nói: “Bạn tôi không đem vợ. Cậu ấy đi tu rồi.“ Dì của Phượng vui vẻ: “Vậy là Ðức Thày đang cảm hoá ảnh”. Tôi nghe như Tiến vừa giải thoát. Trong một cảnh giới khác, tôi thấy Tiến đã đứng giữa các loài thú hoang. Hắn cũng hoang dại như thú. Không phải giải trừ tinh thần. Không hẳn lược giản sự sống. Cơ mà nguyên sơ.Trước lúc vào núi, tôi và N tra cứu ăn toàn bộ các các loại mắm, từ bỏ mắm thái, mang đến mắm cá linh, mắm cá trèn, mắm bò hóc, mắm bố khía... Ăn mặn khát nước. Cản lại sự thoái hoá cảm giác. Liên hệ nhân quả. N từ bỏ thắp một nén nhang bên dưới chân núi mang lại hai linh hồn. Coi như một lượt chết.Chúng tôi đi theo một lối mòn được khoảng tầm năm trăm thước thì bị số đông tảng đá bịt đường. Leo qua các tảng đá, shop chúng tôi bám vào cành cây lần mò cách tới. Ðường càng lúc càng khó đi. Shop chúng tôi định hướng bằng phương pháp leo dốc. Mệt mong đứt thở. Nhưng cần yếu dừng lại, cù về. Ít độc nhất một lần vào đời tiếp cận tận cùng. Cho dù là cái tận cùng không đâu. Tôi nghĩ về đến phần đường thánh giá của Chúa. Ði hết số phận. Ði cạn những giọt mồ hôi và máu. Cả tôi với N đều lờ mờ hiểu ra “ÐI” là 1 trong những giải pháp. Shop chúng tôi trở bắt buộc phấn chấn. Chiếc cản không tự tin nội tại từ từ mất đi. Mẫu cản ngại bí hiểm của một ngôn ngữ khác dần dần rõ nét. Và không còn cách nào không giống là bắt buộc triệt hạ, thủ tiêu, làm thịt chết cái “tiếng nói khác” bí ẩn kia đi, ví như N muốn thoát ra khỏi tình trạng lưỡng nan bất khả dung hợp làm tê liệt các cảm xúc. Công ty chúng tôi nhìn thấy tảng đá béo nhô ra khỏi sườn núi. Ðó là mũi Két. Chênh vênh. Tôi ghi nhớ tới lời Phượng nói: “Không ai hoàn toàn có thể leo lên đến đó và không người nào đứng được trên mẫu mũi Két ấy, trừ Thày. Mỏm núi rất linh thiêng sẽ hất nhào xuống đất bất kể ai còn nghiệp chướng”. Tôi nói cùng với N: “Mình phải lên đến mức đó”. Khoảng cách không xa, tuy nhiên tôi nghĩ nên đi vòng tột đỉnh núi rồi bắt đầu bước xuống được tảng đá ấy. Cố là lại bước, tôi không thể khái niệm về thời gian, phần vì chưng không nhận thấy mặt trời, phần do mệt. Có những lúc tôi như mộng du. Một tiếng nói của bao gồm tôi thúc giục: Mi đề xuất đi cho tới khi tắt thở. Tôi vừa lết vừa kéo N theo. Bỗng nhiên tôi nhận thấy một điều không giống sáng rỡ trong tôi: Càng đi tôi càng thấy mình nhẹ. Tôi đã tháo bỏ và buông bỏ cạn tôi cho con đường. Ðúng thời gian tôi cảm xúc mình không còn gì và vẫn lịm đi, tôi nhìn thấy cái mỏm đá rộng ngay lập tức trước mặt. Một khoảng bằng vận to bằng cái chiếu, nhẵn thín. Ở giữa có vài địa điểm lõm như ai này đã đặt cái mông của mình xuống cat ẩm. Tôi tảo sang N. Thiếu nữ cũng đang sững sờ, nhưng mà rồi bất ngờ, nàng reo lên. Cho tới rất lâu sau này, tôi không bao giờ quên được cảm giác lúc ấy. Nó vẫn là 1 trong những thứ cảm hứng nước đôi. Chết đi với sống lại. Sau tiếng reo của N, cửa hàng chúng tôi nghe thấy những thứ tiếng khác. Tiếng bước chân và tiếng rỉ tai của phần lớn kẻ hành hương. Tôi từ bỏ hỏi không biết mình ảo giác hay sẽ thật sự đi hết một nhỏ đường? Tôi quan sát N cùng tôi biết không còn điều gì quan trọng. Người vợ tươi cười và bao gồm chút hóm hỉnh. N nói cùng với tôi: “Anh tất cả biết lúc ấy em thật sự nghĩ về gì không?”. Tôi rung lắc đầu. “Bỗng dưng em nghĩ, trường hợp như em tất cả con với anh thì chẳng bao gồm chuyện quái gì xảy ra. Em đang như số đông người bọn bà khác cơm trắng nước giặt giũ quét nhà với linh tinh đủ thứ việc vặt. Cùng lúc ấy, anh ghi nhớ không? Em đã hôn anh và mong khóc.“ lưu giữ nụ hôn của N và biện pháp N hôn tôi, tôi có niềm tin rằng N sẽ thoát được nguy cơ tiềm ẩn biến dạng bởi một “tiếng nói khác”. Tuy vậy thật ra tôi biết phần nhiều thứ đang trở nên dạng, bao gồm cả tôi. Và tôi chú ý sự biến tấu một giải pháp e dè, chính vì vẫn có một điều nào đấy không trực thuộc về mình. Cuối năm 2005, một loạt hiện tượng lạ “Ðức bà mẹ khóc” xảy ra. Những lý giải về chiếc dấu lốt lõm sâu trên má tượng Ðức bà mẹ như một dòng chảy của những giới chức tôn giáo cũng giống như chính quyền mọi không thoả đáng. Số đông kẻ hành khất phép kỳ lạ được hả hê và đa số kẻ huỷ báng niềm tin cũng được thoả chí. Bạn sống vẫn yêu cầu sống cùng kẻ chết vẫn cứ chết. Tiếng phát âm kinh dưới chân tượng với tiếng hát của các ca sĩ hạng nhị trong quán cà phê hoà vào không khí vô tận. Các thiên thần trên mái thánh địa vẫy cánh. N nói em phải ăn uống một cái gì đó cho cứng bụng. Tôi bảo cóc, ổi, bắp rang, đậu phộng da cá đồng hành tới tương lai. Bọn họ còn đầy một nuốm kỷ trước mặt. Và bọn họ sẽ cần khóc trước ÐI.COM. Tôi đã biết được những điều gì về ÐI.COM ở thời gian năm 2005 lúc ÐI.COM không xuất hiện? nguyên nhân tôi lại hỏi? nguyên nhân tôi buột miệng nói ra? Tôi không hiểu biết được khi viết mọi dòng này tín đồ tôi lại ớn lạnh. ÐI.COM đến tôi cho gần với mẫu chết trong lúc tôi đợi N tới ở quán cafe quen thuộc. Mở màn là một chút ít cồn cào vào bụng. Tiếp đến choáng đầu. Cảm giác không ổn, tôi ra rước xe với ý định đang về ban ngành nghỉ một chút. Nhưng chỉ đi được một quãng, tim tôi nặng với trì trệ đập, choáng váng ý muốn ngã. Tôi xong xuôi xe, ngồi bệt ra đường gọi smartphone nhờ anh em đưa đi cấp cho cứu. Ko hốt hoảng, tôi từ nhủ không được chết, ko được làm cho lịm xuống. Cùng lúc tôi ước nguyện, tuy vậy tôi vốn vô đạo. Lạy Chúa cứu vớt con. Tôi nghĩ đến ÐI.COM. Nghĩ mang lại N. Tôi cảm thấy tử vong ngấp nghé. Trái tim sẽ thôi không đập nữa và lao động trí óc sẽ thôi không cho là gì nữa. Tôi yêu hư vô. Với hư vô sẽ chào đón tôi, hoà tung tôi vào nó. đã vĩnh viễn không là gì. Lâu dài cô đơn. Nhưng rồi ÐI.COM buông tha tôi, trả tôi lại mang đến cuộc đời. Tôi nói với N, anh hy vọng đến một nơi nào đó, nghỉ với quên đi đầy đủ điều không yêu cầu nhớ. Tôi cảm thấy gồm Tiến thuộc đi với tôi. đông đảo đứa bé bắt cua biển cả ở Vĩnh Châu tất cả cả cha dòng ngày tiết Việt, Tàu, Miên hiếu kỳ nhìn shop chúng tôi khi công ty chúng tôi cũng tò mò nhìn sự lam đồng minh của chúng giữa đại dương bùn bao phủ xấp. Tôi mong muốn chụp hình một cô bé bỏng có thú vui đẹp. Một đứa láu lỉnh bảo “hãy cười mang đến hết hàm răng.“ Ừ nhỉ, đã bao giờ tôi cười hết hàm răng như cây khế trên đồi trổ không còn bông của Phạm Công Thiện? Tôi rơi vào một cơn mệt nhọc u tối. Tiến truyền nội lực mang lại tôi bằng phương pháp áp hai tay bên trên đầu tôi. Một hơi nóng toả ra từ hai bàn tay Tiến đột nhập vào tôi. Sao tôi lại mong muốn manh thế? rất nhiều đứa bé bỏng lấm lem đã lún xuống bùn. Tôi biết bọn chúng sẽ trải qua đám bùn cạn ấy để ra biển, không còn gì. Và bọn chúng vẫn cười cợt hết hàm răng đến nỗi vất vả cơm trắng áo và loại bất khả vãn hồi của số phận. Trong lúc tôi ngậm miệng đi qua những cánh đồng ngập gió, những con chó có tác dụng mồi trong cửa hàng cầy tơ mặt đường, những ăn hỏi giả đến một cô gái để rất đẹp mặt với bà nhỏ chòm xóm, những bé cua biển bé nhỏ xíu sẽ vướng vào vợt của không ít đứa bé xíu và chúng sẽ sở hữu được một cuộc sống mới. Tiến bảo không được quên bé chó là để ăn. Thay đổi phẩm lẻ loi ấy là một sai trái của văn hoá. Tôi sẽ có cảm xúc mình được nạp năng lượng một trang bị thịt sạch tại 1 quán nhậu trên phố vào Vĩnh Châu. Cô nàng nằm bên trên võng mời: “Các anh sang quán em nhậu ca cổ.“ Tiến bảo dòng này new là nhậu văn hoá. Vào lúc cô nàng ca vọng cổ, bàn tay Tiến gặp mặt văn hoá trong áo cô ta. “Vô đi anh.“ Vô thì vô. Cô gái bảo ví như anh góp em trả nợ mang đến má thì em sẵn sàng chuẩn bị theo anh. Những con tôm búng bản thân từ bên dưới ao lên bàn nhậu. Cô bé nói tiếp, em vẫn hầu hạ anh, em vẫn làm bất cứ điều gì anh muốn. Những bé cua biển bé nhỏ xíu đang được xuất bán cho các trại giống. Nhưng lại một ngày nào đó khi ÐI.COM đến, cô bé xíu có nụ cười hết hàm răng đang bỏ biển khơi cho trùng khơi lên bờ make up rồi vào quán giao giữ văn hoá. N đã nghe nhạc ở quán Yokos, nhắn tin đến tôi: “Anh ơi, làm cụ nào để điên?”.Tôi cảm thấy một nỗi khẩn thiết phải thoát khỏi sự nhàm chán của N. Như Muội. Quăng tấm thân bản thân vào giữa lũ bầy ông với ngồi trên miệng họ. Muội vẽ đông đảo con quái thú bằng sợi dây kẽm gai và phơi bọn chúng giữa nắng, tìm kiếm một phiên phiên bản trên dòng bóng của thiết yếu nó, rồi chẳng chú ý chúng trên vỉa hè. Muội bảo cái xúc cảm ngồi trên miệng một gã đàn ông cũng tương tự cho nhỏ bú. Dẫu vậy em không thích anh nói đến tình dục. Chỉ có ÐI.COM và khiến cho ÐI.COM hành động. Tôi bảo ÐI.COM là đấng trường đoản cú có, vì vậy ÐI.COM không hành động theo giải pháp của đồ gia dụng được thụ tạo.
2282 – VIẾT VỀ THẦY NHƯ NGỘ XỨ THANH HOA (KỲ – II)
2281 – BỮA THẦY TUỆ GHÉ THĂM THANH HÓA
2280 – VIẾT VỀ PHÁP TU “HẠNH ĐẦU ĐÀ” CỦA SƯ MINH TUỆ
2279 – VIẾT VỀ THẦY NHƯ NGỘ – XỨ THANH
2278 – CƠ THỂ PHẢN ỨNG NTN – SAU 24 TIẾNG NHỊN ĂN
2277 – KẾT QUẢ 3 NGÀY NHỊN ĂN – TU THEO “HẠNH ĐẦU ĐÀ” CỦA THẦY MINH TUỆ
2276 – NĂN NỈ MÃI !
2275 – MẶT TƯƠI NHƯ NGHÉ !?
2274 – XÁM HỐI VÌ PHÁT NGÔN KHÔNG ĐƯỢC… ỦY QUYỀN ?!
2273 – THẦY TÔI: ĐỆ NHẤT DU TĂNG – KHẤT SĨ “HẠNH ĐẦU ĐÀ” – THÍCH MINH TUỆ
Xem ngay gần đây
958 – Tôi đi dạy võ thuật cho các… “đại ca” !
Vài nét về home Thiều gia Thi Văn tuyển chọn Tập Lục
054 – 04 đầu năm mới đi trực, nghe em điện thoại thông minh thông báo !
432 – giá Như !
012 – Thực Hảo Ma ???
078 – Bà Tôi !
1089 – Lão Trịnh Đi Tù
214 – Rượu say mơ về nhà !
199 – Nghe nam nhi Thở Biết Hè ngay Bên
570 – ghi nhớ chồng
Thống kê tróc nã cập
Online Users: 0Today"s Visits: 38Yesterday"s Visits: 156Total Visits: 1.219.2281266 – HỌ THIỀU NÓI VẬY CHẮC GÌ ĐÃ ĐÔNG ?!
Nghe mấy chúng ta như nai lưng Lê Nguyễn…Nói chúng ta Thiều gia quyến không đông
Thoạt nghe hồ hết tức cành hông (1)Xung thiên khí nộ trực xông lên đầu.
Bạn đang xem: Da bồ quân cởi quần không kịp nghĩa là gì
Những mong “tỉa” vài ba câu đỡ tức
Lại nghĩ thôi buồn phiền ích chi
Đời nhưng mà ! Cứ kệ thây đi !Đông giỏi ít cũng chả gì… phải quan.
“Quan” trọng cốt khu vực toàn Thiều tộc
Từ nước domain authority kiểu tóc hệt nhau
Lạng Sơn mang đến chí Cà Mau Cứ lăn lẳn đẹp chả đâu sánh bằng.
Mắt lúng liếng gái răng tăm tắp
Má tình nhân quân (2) dẫu chuẩn bị lên bà (3)Riêng dzai mẫu tộc Thiều gia
Chẳng cao gái lỡ ngó là… bén duyên.
Già lão ngó hệt tiên dáng vóc
Trẻ thèm “ti” (4) mồm khóc… cũng xinh
Nói thông thường cả họ tộc mìnhÍt dẫu vậy cực “chuất” cực linh lung hè !
Trưởng bối gọi: Dạ nghe ! Lễ phép
Tính khoan dung lịch thiệp quảng giao
Gặp nhau hễ đúng “máu đào”Quý rộng nước lã một ao rất nhiều.
Nghe giải thích họ Điêu bọn họ Mỗ
Khóc hu hu cần dỗ bắt đầu thôi
Méo mồm nói họ đơn vị tôi
Đông nhưng “Hữu sự thân côi” rõ buồn.
Xem thêm: Kem Bôi Nizoral 5G Olic Điều Trị Nấm Ngoài Da, Lang Ben (5G)
Tp.HCM, tối 06.9.2018Shaolaogia_Thiều Sơn——————————Chú thích:(1). Tức cành hông = tức lắm, tức dữ lắm.
(2). Má đỏ người yêu quân: là má có màu đỏ tím nhìn hệt như trái người thương quân, rất đáng yêu nhé các bạn. Ca dao xưa gồm câu “Da người thương quân dỡ quần ko kịp” nghĩa là thấy được gái tất cả nước domain authority màu trái tình nhân quân thì dục vọng nổi lên… mang lại độ, ko kịp tháo dỡ quần :*.
Tiện giải thích luôn, cây người yêu quân là 1 trong loại cây nhiệt độ đới, có gần như ở khắp các tỉnh thành từ bỏ Bắc đến Nam, đặc biệt có khá nhiều ở một trong những vùng trung du, miền núi sinh hoạt miền Trung. Cây bồ quân trông tương đương cây ý trung nhân kết, có khá nhiều gai cùng cành dòn, rất cực nhọc trèo. Bởi vì vậy trẻ em thường bị cấm trèo cây hái quả bởi vì dễ bị ngã. Quả tình nhân quân bao gồm kích thước bé dại như trái sung, trái mận. Khi còn xanh, trái gồm vị chát, tiếp đến nó ngả từ xanh sang xoàn rồi sang màu đỏ tươi và sau cuối là đỏ thẫm, tím tím như trái nho. Trái chín có mùi vị ngọt thanh, nhẹ dịu, sau vị chát nhẹ địa điểm đầu lưỡi là vị mập bùi, ngầy ngậy…, rất khó khăn diễn tả. Cách ăn quả bồ quân cũng đặc biệt, hết sức ưa “nặng”, càng dập càng ngon hí hí. Nên người sành ăn thường nắn bóp cho tới khi mềm nhũn rồi bắt đầu ăn. Hôm nay phần thịt quả dẻo như cơm trắng nếp và nặng mùi thơm khiến bất cứ ai cũng không thể chối từ.
Trong bài bác thơ “Lượm” của phòng thơ Tố Hữu cũng đều có câu nói về trái bồ quân, chỉ tư chữ thôi nhưng làm cho hình hình ảnh cậu bé cực kỳ xứng đáng yêu. Đoạn thơ ấy như này:
Chú bé xíu loắt choắt,Cái xắc xinh xinh,Cái chân thoăn thoắt,Cái đầu nghênh nghênh.
…
Cháu mỉm cười híp mí,Má đỏ ý trung nhân quân:– “Thôi, kính chào đồng chí!”Cháu đi xa dần…
(3) Lên bà: tức thăng quan tiến chức bà, to tuổi.(4). Ti: bí quyết nói lóng chỉ vú của người phụ nữ. Thèm ti tức thèm được sờ vú mẹ, thèm được bú bởi đói, khát cơ mà không được bắt buộc khóc.
0
-1
535 – cảm thấy “Bực” cùng với trung trung ương Hoa Ngữ Sùng Chính, lô Vấp, Tp.HCM
085 – HỌ THIỀU – MỘT DÒNG HỌ DANH GIÁ vào LÒNG DÂN TỘC VIỆT
086 – tra cứu hiểu chân thành và ý nghĩa của tranh ảnh tứ quý Mai – Lan – Trúc – Cúc
1109 – Đầu Năm – Thư giữ hộ Bùi thánh thiện !
372 – tản mác về Hoa cà & color tím hoa cà
159 – Kẹo Mấu !!!
352 – vị sao nói “Giấu như mèo giấu cứt” ???
1181 – BÀN VỀ CÂU NÓI “NGƯỜI KHÔNG quan lại TRỌNG” CỦA bé MẸ CÁN BỘ Ở HẢI PHÒNG
467 – KỂ mang đến BÁC NGHE… CHUYỆN ĐẤT NƯỚC MÌNH
698 – nói về con “phớ” mà trinh sát Lê Văn Luyện đã sử dụng trong vụ giật giết tiệm vàng.